13 tháng 12, 2012

Tháng Tư .... Niềm Nhớ Không Tên

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, em lái xe lang thang trên những con đường phố quen thuộc trước khi trở về căn phòng vắng vẻ của mình... Những con đường nhỏ, những góc phố yên bình, những hàng cây xoã bóng mát ... tất cả đã từng in sâu kỉ niệm êm đềm của hai đứa. Nhưng sao giờ đây, em nghĩ về khoảng thời gian tình cảm đã qua và hình ảnh anh yêu thân thuộc, cảm giác như một kẻ độc hành lặng lẽ trên con đường đầy chênh vênh, trắc trở....

Ngày hôm qua, anh và em còn tay trong tay sánh bước bên nhau, cùng dạo trên những con phố nồng nàn tràn đầy màu sắc hoa hồng, cùng lang thang trên những bờ biển cát trắng lung linh nhìn những ánh sao đêm… chúng mình đã có những tháng ngày bên nhau thật hạnh phúc và lãng mạn, phải không anh?
Tình yêu như có phép nhiệm màu, nó đã mang đến cho em  cảm giác ngọt ngào và yên bình sau những ngày làm việc mệt mỏi, giúp em có được niềm tin và bản lĩnh để em mạnh mẽ bước qua những khó khăn, vất vả trong cuộc sống... Nhưng, cũng vì quá yêu, quá mơ ước vào tình cảm anh trao nên cuối cùng em đã trở thành một cô gái buồn bã, lận đận với một cuộc sống mất đi niềm tin, và hi vọng...

Đã bao lần em tự hỏi tại sao cuộc tình của chúng mình lại đầy thử thách và sóng gió như vậy? Nhưng rồi, cuối cùng hai đứa mình cũng chẳng thể đến được với nhau! Bao nhiêu đêm em lặng lẽ một mình với khoảng lặng riêng, em ... một mình với nỗi nhớ thương anh, một mình cùng nỗi đau đớn, tuyệt vọng của tận đáy trái tim, anh nào có hay ... ?

Liệu có một phút giây nào đó anh nhớ tới em không? Liệu có bao giờ anh hối tiếc với những tình cảm đã qua không anh? Liệu trong những khoảng lặng tâm hồn, anh có khi nào nghĩ đến em, muốn được ở bên em như những ngày yêu dấu ấy nữa không anh… ?

Hạnh phúc mong manh ngày hôm qua như khoảng trời tháng Tư đầy nắng, đầy gió, đầy mưa, đầy những cơn lạnh tê người…! Chúng ta đã cùng bên nhau đi qua những mùa tháng Tư dịu êm và nồng nàn như thế! Bình yên và hạnh phúc quá, phải không anh?

Một mùa tháng Tư nữa lại về, một mùa hoa hồng đầy màu sắc, những con phố dài quen thuộc, một mùa đầy nắng, đầy mưa, đầy những đợt lạnh cuối mùa xuân… em lặng lẽ một mình đi qua những con đường ấy, qua những kỉ niệm yêu thương ngày xưa anh vẫn đưa em về… Nhớ lắm, anh biết không anh ...?

Anh ơi, em không muốn tạm biệt anh! Tạm biệt những kỉ niệm êm ấm ngày hai đứa mình bên nhau, tạm biệt khoảng bình yên và hạnh phúc anh đã tạo dựng trong tâm hồn em… Không muốn tạm biệt tất cả những dấu yêu ngày xưa anh đã cho em…!

Nhưng......thời gian ngày hôm qua có trở lại không anh ... ? hay là........

Ngày mai, cuộc sống sẽ trở về với quỹ đạo của nó và em lại lặng lẽ một mình với cuộc sống của riêng em! Nhưng em nghĩ rằng những kỉ niệm yêu thương đã qua sẽ tồn tại mãi trong trái tim mỗi người, và em cũng tin rằng, tất cả những hình ảnh ấy sẽ không bao giờ nhạt nhoà theo năm tháng thời gian, phải không anh .....


Dài nỗi nhớ ngàn câu ôm ấp
Dặm đường dài tim lập giá băng
Bóng anh tim nhỏ in hằn
Cho thêm luyến nhớ ....khó ngăn giọt sầu

Đêm canh vắng vì đâu khắc khoải
Mộng đêm trường em lại tư lương
Nghe hồn len lẻn vấn vương
Như thương như nhớ đêm trường mông lung

Lời muốn ngỏ tình chung thầm kín
Nẽo quan hà vô định sầu mong
Anh ơi có hiểu cho lòng
Sắt son một nét, em mong bóng hình

Nhớ anh hồn nhỏ điêu linh
Dòng sầu hoen mắt, suối tình thêm dâng
Tương tư, héo hắt vô ngần
Niềm thương, nỗi nhớ hòa dần nhịp tim

TLN04/2012

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét