Hôm nay là một ngày không được đẹp trời, mây âm u, xám xịt như
có những cơn giông sắp kéo về, hơi lành lạnh của những ngày còn lại của cuối
Xuân, khó chịu, nhưng mà...
Sáng tỉnh dậy sau một đêm ngủ dài, ngủ ngon tôi cảm thấy khỏe hơn sau một tuần làm việc mệt nhọc. Tôi mở toang cửa và nhìn xuống đường, mọi thứ cuối tuần đang bắt đầu, một vài chiếc xe ô tô đi lại, một vài cơn gió đi qua ỡm ờ lả lướt qua lang cang cạnh tôi, rùng cả mình.
Trên bàn cái ly uống cafe từ hôm qua chưa rửa, cafe còn sót lại dính cùng cái muỗng, một lần dễ dãi là như dậy đấy, bình thường tôi không thế. Cứ để đấy, tôi vào nhà lấy cái ly khác, chiếc fin, lọ cafe và bật nút đun nước. Chờ đợi cafe nhỏ giọt có lẽ là khoảng thời gian tôi thích nhất, đương nhiên, bởi tôi chẳng cần vội vàng. Tôi đi vào phòng làm việc, lấy tập thơ, chưa được đặt tên, lật mấy trang. Những dòng thơ trăn trở trong cuộc sống, tôi đã viết lại qua những ngày tháng không vui để tự an ủi mình.
Đời Ta ...
Đời ta như chiếc thuyền con bé nhỏ
Giữa mây ngàn sóng nước của đại dương
Khi đêm đến gối đầu ru giấc mộng
Mơ ước thuyền có bến để dừng chân
Khi thức giấc ta bồi hồi chợt tỉnh
Thuyền vẫn còn trôi dạt giữa biển khơi
Giữa cơn lốc của dòng đời bao ngã
Cuốn ta vào bể khổ của nhân gian
Đừng Yêu Tôi ...!
Chắc có lẽ ...
Vì tấm hình tôi
...đã tình cờ
...làm cho anh vương vấn!
Nên anh mơ anh mộng
Giữa sự thật mà thôi!
Người ta nói ... lời thơ thường không thiệt
Tôi có tin có biết cũng vậy mà
Hai phương trời, hai phương trời rất xa
Anh và tôi có quen biết ... cũng vậy!
Thì tại sao ... không vui, không là bạn ?
Để hai bên đều được cả vẹn toàn
Còn hơn là nhìn giấc mộng vỡ tan
Trong một thoáng ... cuốn theo vào dòng nước
Đúng ...!
Không một ai biết được
Lý lẻ của cuộc đời
Buồn hay vui
...lúc này ...rồi lúc khác
Lạnh nhạt
Vô tình
...những suy nghĩ viễn vông
...mong
...đợi!
Những cuộc tình đến vội
...có lắm mấy ai thành ?
Tôi và anh
...mong manh ... anh có thấy ?
Nên cho dù cơn sóng lòng khơi dậy
Trái tim kia....thổn thức cũng dậy à
Tôi không muốn một lần nữa đau thương
Để những cơn mưa thản nhiên đùa giỡn !
Thà là rong rêu lênh đênh trên biển
Thà là chim bay vui theo tháng ngày
Thà là mây bay mênh mang giữa bầu trời
Lang thang giữa cuộc đời mà vui.... (Rong Rêu)
Giận ...
Trách chi duyên đã không thành
Người ơi giữ lấy mộng lành cho nhau
Đường đời lẽ bóng mù sâu
Nụ hôn thuở ấy còn sầu tâm can
Nhớ người nỗi nhớ miên man
Mà sao chẳng thể gạt ngàn sầu bi
Hỏi đời tạo cảnh nghịch chi ...?...
Tình còn cao ngất duyên thì chia phôi
Bão đời nổi sóng trong tôi
Nửa sầu nửa trách một đời oán than
Bao giờ vượt khỏi trái ngang ...?...
Bao giờ thôi khỏi lệ hàng người rơi
Giờ đành lặng lẽ chơi vơi
Ta về trong nỗi ngậm ngùi riêng ta
Mong ngày buồn sẽ trôi xa
Chuyện ngày xưa cũng như là cơn mơ .....!!!
Biệt Ly ...!
Biệt ly hai chữ biệt ly
Tim tôi giờ đã nát tan rồi người
Giờ tình cách mộng duyên đôi
Từ đây đôi ngã biệt ly cùng chàng
Lệ tôi giờ đổ muôn hàng
Rơi như thương tiếc mộng vàng đổi thay
Ông tơ sao kết duyên này ?
Để giờ chia cách cho hồn chơi vơi
Tình buồn anh đã tặng tôi
Năm canh sáu khắc bao ngày vương mang
Anh tặng tôi chữ phụ phàng
Cho tôi ngày tháng lệ sầu mênh mang
Giật mình tình đã hoang tàn
Cho tôi mộng vỡ buồn ray rức buồn
Còn gì có thể đau hơn
Khi tình Mai Trúc vỡ tan mất rồi
Tình theo năm tháng tình trôi
Tim đang rĩ máu xác thân rã rời
Mĩm cười không oán trách người
Biệt Ly tôi vẫn .... mĩm cười ..... mà đau ..........!!!
Chiều Buồn ...
Chiều buồn quá, một mình xem tiểu thuyết
Thấy người ta diễn tả nét học sinh
Mười sáu vô tư như chim hót trên cành
Mười bảy mộng mơ tập tành làm thi sĩ
Này bao chuyện tình yêu vừa chớm dậy
Những "tiểu thư" áo trắng mắt to tròn
Những tóc dài tha thướt dáng eo thon
Làm say đắm cõi lòng bao chàng trẻ
Chợt ký ức như tìm về rất khẽ
Mới hay thời gian đã nhẹ lướt qua
Mình bao giờ có mười sáu tuổi hoa?
Còn mười chín đã là người xa xứ
Sách vở đôi khi chưa tròn câu văn tự
Bôn ba đời mang đầy nợ áo cơm
Áo trắng làm duyên ư? Nào có dịp mà mong
Chỉ nghe nói mà thèm không được có
Mộng viễn vong dù những điều rất nhỏ
Mà như là một việc khó lớn lao
Để bây giờ đời quá nửa hư hao
Thèm mơ được trở về bao thơ dại
Chốn Cũ ...
Chốn cũ dừng chân bỗng nghe xa lạ
Đâu dấu yêu xưa, đâu tiếng ngọt ngào
Tưởng chừng như là một giấc chiêm bao
Tháng năm ấy còn in sâu kỷ niệm
Anh còn nhớ hay quên, mà thôi khỏi
Em không còn gì mong mỏi ở xa xôi
Hạnh phúc giờ đây em đang giữ bên người
Người đến muộn trong niềm vui giản dị
Tình yêu là thế phải không anh nhỉ
Gượng ép chi cho kẻ khổ người đau
Thật lòng yêu mới san sẻ cùng nhau
Nỗi khó khăn buồn phiền trong cuộc sống
Cánh hoa đêm vẫn nhẹ nhàng in bóng
Dưới trăng khuya hứng đọng những giọt sương
Hạnh phúc mong manh lắm lúc khó tìm
Nhưng không phải là màn đêm vô vọng
Gởi lại anh những giấc mơ ảo mộng................
Ngày mai, tôi đang có những dự định mới sắp thực hiện, những điều tưởng chừng rất xa vời lại đang đến gần. Cũng thấy hơi hồi hộp, bắt đầu sẽ như thế nào nhỉ?
Cuộc sống là một chuỗi những ngày dài nối tiếp, tôi không chắc mình nhớ lại được tất cả những gì mình viết?. Tôi đành ghi lại những điều đã đến, những tình thơ trăn trở như thế nào. Nếu một tháng, một năm hay một khoảng thời gian nào đó tôi nhìn lại, tôi nghĩ đó là một món quà tự mình tặng mình, tôi cảm thấy vô cùng có ý nghĩa.
Sáng tỉnh dậy sau một đêm ngủ dài, ngủ ngon tôi cảm thấy khỏe hơn sau một tuần làm việc mệt nhọc. Tôi mở toang cửa và nhìn xuống đường, mọi thứ cuối tuần đang bắt đầu, một vài chiếc xe ô tô đi lại, một vài cơn gió đi qua ỡm ờ lả lướt qua lang cang cạnh tôi, rùng cả mình.
Trên bàn cái ly uống cafe từ hôm qua chưa rửa, cafe còn sót lại dính cùng cái muỗng, một lần dễ dãi là như dậy đấy, bình thường tôi không thế. Cứ để đấy, tôi vào nhà lấy cái ly khác, chiếc fin, lọ cafe và bật nút đun nước. Chờ đợi cafe nhỏ giọt có lẽ là khoảng thời gian tôi thích nhất, đương nhiên, bởi tôi chẳng cần vội vàng. Tôi đi vào phòng làm việc, lấy tập thơ, chưa được đặt tên, lật mấy trang. Những dòng thơ trăn trở trong cuộc sống, tôi đã viết lại qua những ngày tháng không vui để tự an ủi mình.
Đời Ta ...
Đời ta như chiếc thuyền con bé nhỏ
Giữa mây ngàn sóng nước của đại dương
Khi đêm đến gối đầu ru giấc mộng
Mơ ước thuyền có bến để dừng chân
Khi thức giấc ta bồi hồi chợt tỉnh
Thuyền vẫn còn trôi dạt giữa biển khơi
Giữa cơn lốc của dòng đời bao ngã
Cuốn ta vào bể khổ của nhân gian
Đừng Yêu Tôi ...!
Chắc có lẽ ...
Vì tấm hình tôi
...đã tình cờ
...làm cho anh vương vấn!
Nên anh mơ anh mộng
Giữa sự thật mà thôi!
Người ta nói ... lời thơ thường không thiệt
Tôi có tin có biết cũng vậy mà
Hai phương trời, hai phương trời rất xa
Anh và tôi có quen biết ... cũng vậy!
Thì tại sao ... không vui, không là bạn ?
Để hai bên đều được cả vẹn toàn
Còn hơn là nhìn giấc mộng vỡ tan
Trong một thoáng ... cuốn theo vào dòng nước
Đúng ...!
Không một ai biết được
Lý lẻ của cuộc đời
Buồn hay vui
...lúc này ...rồi lúc khác
Lạnh nhạt
Vô tình
...những suy nghĩ viễn vông
...mong
...đợi!
Những cuộc tình đến vội
...có lắm mấy ai thành ?
Tôi và anh
...mong manh ... anh có thấy ?
Nên cho dù cơn sóng lòng khơi dậy
Trái tim kia....thổn thức cũng dậy à
Tôi không muốn một lần nữa đau thương
Để những cơn mưa thản nhiên đùa giỡn !
Thà là rong rêu lênh đênh trên biển
Thà là chim bay vui theo tháng ngày
Thà là mây bay mênh mang giữa bầu trời
Lang thang giữa cuộc đời mà vui.... (Rong Rêu)
Giận ...
Trách chi duyên đã không thành
Người ơi giữ lấy mộng lành cho nhau
Đường đời lẽ bóng mù sâu
Nụ hôn thuở ấy còn sầu tâm can
Nhớ người nỗi nhớ miên man
Mà sao chẳng thể gạt ngàn sầu bi
Hỏi đời tạo cảnh nghịch chi ...?...
Tình còn cao ngất duyên thì chia phôi
Bão đời nổi sóng trong tôi
Nửa sầu nửa trách một đời oán than
Bao giờ vượt khỏi trái ngang ...?...
Bao giờ thôi khỏi lệ hàng người rơi
Giờ đành lặng lẽ chơi vơi
Ta về trong nỗi ngậm ngùi riêng ta
Mong ngày buồn sẽ trôi xa
Chuyện ngày xưa cũng như là cơn mơ .....!!!
Biệt Ly ...!
Biệt ly hai chữ biệt ly
Tim tôi giờ đã nát tan rồi người
Giờ tình cách mộng duyên đôi
Từ đây đôi ngã biệt ly cùng chàng
Lệ tôi giờ đổ muôn hàng
Rơi như thương tiếc mộng vàng đổi thay
Ông tơ sao kết duyên này ?
Để giờ chia cách cho hồn chơi vơi
Tình buồn anh đã tặng tôi
Năm canh sáu khắc bao ngày vương mang
Anh tặng tôi chữ phụ phàng
Cho tôi ngày tháng lệ sầu mênh mang
Giật mình tình đã hoang tàn
Cho tôi mộng vỡ buồn ray rức buồn
Còn gì có thể đau hơn
Khi tình Mai Trúc vỡ tan mất rồi
Tình theo năm tháng tình trôi
Tim đang rĩ máu xác thân rã rời
Mĩm cười không oán trách người
Biệt Ly tôi vẫn .... mĩm cười ..... mà đau ..........!!!
Chiều Buồn ...
Chiều buồn quá, một mình xem tiểu thuyết
Thấy người ta diễn tả nét học sinh
Mười sáu vô tư như chim hót trên cành
Mười bảy mộng mơ tập tành làm thi sĩ
Này bao chuyện tình yêu vừa chớm dậy
Những "tiểu thư" áo trắng mắt to tròn
Những tóc dài tha thướt dáng eo thon
Làm say đắm cõi lòng bao chàng trẻ
Chợt ký ức như tìm về rất khẽ
Mới hay thời gian đã nhẹ lướt qua
Mình bao giờ có mười sáu tuổi hoa?
Còn mười chín đã là người xa xứ
Sách vở đôi khi chưa tròn câu văn tự
Bôn ba đời mang đầy nợ áo cơm
Áo trắng làm duyên ư? Nào có dịp mà mong
Chỉ nghe nói mà thèm không được có
Mộng viễn vong dù những điều rất nhỏ
Mà như là một việc khó lớn lao
Để bây giờ đời quá nửa hư hao
Thèm mơ được trở về bao thơ dại
Chốn Cũ ...
Chốn cũ dừng chân bỗng nghe xa lạ
Đâu dấu yêu xưa, đâu tiếng ngọt ngào
Tưởng chừng như là một giấc chiêm bao
Tháng năm ấy còn in sâu kỷ niệm
Anh còn nhớ hay quên, mà thôi khỏi
Em không còn gì mong mỏi ở xa xôi
Hạnh phúc giờ đây em đang giữ bên người
Người đến muộn trong niềm vui giản dị
Tình yêu là thế phải không anh nhỉ
Gượng ép chi cho kẻ khổ người đau
Thật lòng yêu mới san sẻ cùng nhau
Nỗi khó khăn buồn phiền trong cuộc sống
Cánh hoa đêm vẫn nhẹ nhàng in bóng
Dưới trăng khuya hứng đọng những giọt sương
Hạnh phúc mong manh lắm lúc khó tìm
Nhưng không phải là màn đêm vô vọng
Gởi lại anh những giấc mơ ảo mộng................
Ngày mai, tôi đang có những dự định mới sắp thực hiện, những điều tưởng chừng rất xa vời lại đang đến gần. Cũng thấy hơi hồi hộp, bắt đầu sẽ như thế nào nhỉ?
Cuộc sống là một chuỗi những ngày dài nối tiếp, tôi không chắc mình nhớ lại được tất cả những gì mình viết?. Tôi đành ghi lại những điều đã đến, những tình thơ trăn trở như thế nào. Nếu một tháng, một năm hay một khoảng thời gian nào đó tôi nhìn lại, tôi nghĩ đó là một món quà tự mình tặng mình, tôi cảm thấy vô cùng có ý nghĩa.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét