13 tháng 12, 2012

Hạ về ... Nỗi Nhớ Chưa Nguôi ...!

Gió ghé qua trước hiên nhà xào xạc
Lá rơi đầy như nuối tiếc điều chi
Em cứ ngỡ bước anh về phố cũ
Tưởng thật gần nhưng chợt bỗng hóa xa

Ngày anh đến vui mừng trong ánh mắt
Giờ anh đi hạnh phúc hóa đau thương
Và cứ thế một khoảng trời lặng lẽ
Nắng chơi vơi heo hắt cuối chân đồi

Em ngồi đây mắt buồn trong sâu thẳm
Nỗi nhớ anh vùi lấp cả khung trời
Và em biết mỗi khi chiều lạnh xuống
Nỗi sầu thương xé nát trái tim này

Một khoảng cách vô hình trong suy tư
Em chờ anh trong những cánh thư buồn
Và cứ thế ngày tàn trôi lạnh lẽo
Nỗi nhớ kia hóa đá tự bao giờ

Em ngồi đấy thu mình trong kỉ niệm
Phía chân trời thoáng chút nỗi sầu bi
Ngày tháng ấy có khi nào trở lại
Để môi em còn ... khẽ nhắc tên anh ...!!!



Những ngày đầu vào Hạ sao em cảm thấy nặng nề quá. Em chẳng muốn làm gì nữa, cứ thấy mọi thứ hình như không còn ý nghĩa gì với mình, như vậy cũng gọi là số phận an bày, sao anh ...?. Cứ phải chấp nhận chuyện tình yêu của chúng mình là do duyên số, sao anh ...?. Anh bảo em phải sống hạnh phúc, phải mạnh mẽ vui vẻ khi không có anh bên cạnh ... Vậy ai sẽ là người đem lại cho em những hạnh phúc và niềm vui ấy đây ...? Hạnh phúc niềm vui ấy phải chính là anh chia sẻ cùng em chứ ...! Anh nói, anh không sống dối lòng ... Vậy mà anh muốn em phải dối lòng mình sao ...? Anh phải biết, khi có anh bên cạnh em mới cảm thấy hạnh phúc và có nhiều tự tin trong cuộc sống. Bây giờ vắng xa anh, em biết phải làm sao đây ...?. Em đau đớn khi nghĩ về cuộc tình của chúng mình sao quá nhiều ngang trái, yêu nhau vậy mà phải chia xa ...

Từng đêm, em luôn khao khát có anh cạnh bên ... Sẽ ngủ thật ngon và bình yên đến nhường nào. Cứ ước muốn mỗi buổi chiều đi làm về có anh đón, chúng ta cùng quấn quít bên nhau bên những bữa cơm tối gia đình đầy lãng mạng, và những tách cafe thơm ngọt với dòng nhạc nhẹ nhàng đầy truyền cảm. Những ước mơ đơn giản như vậy nhưng sao mãi không thành ...?

Về đêm, những cơn gió mùa Hạ đầy oi ả, nhưng em vẫn tưởng như ... những cơn gió lạnh mùa đông vẫn thổi về vô tình làm nỗi đau trong em thêm lạnh giá và dày vò hơn. Em bắt đầu thấy sợ trong nỗi cô đơn ...! Em vẫn còn nhớ ngày xưa anh thường bảo em phải ăn nhiều, ngủ thật ngon ... trông em gầy anh rất đau lòng lắm, nhưng khi không có anh, giấc ngủ em càng khó khăn hơn và nỗi nhớ càng da diết hơn ...

Ngày tháng vẫn buông trôi, em nhận ra rằng tình yêu chúng ta vẫn ngự trị tận sâu trong trái tim em, dù thời gian có bào mòn vết thương, nhưng không thể nào chữa lành nó. Mặc dù em cố gắng tìm quên và rửa sạch những giọt máu khô còn đọng mãi trong tim, nhưng cũng không thể làm rêu phong đi những ký ứa đầy mộng mơ ấy ...! Nỗi nhớ thật đáng sợ bỡi luôn như hình với bóng vất vưởng trong tâm trí, luôn làm tim em thắt lại ... rồi đêm về cứ nhói đau ...Và cứ như thế nó đánh cắp đi những giấc ngủ, cô đơn em lại nghĩ về anh. Em không ngăn được nó ...! Anh ... có cách nào làm xoa dịu không anh ...??!

Có khi nào trong giấc ngủ, hoặc khi làm gì đó, anh có nghĩ và nhớ tới em không ...?! Có khi nào anh tự hỏi rằng ..."Có bao nhiêu người vì cô đơn mà yêu sai một người, và ... Có bao nhiêu người vì yêu sai một người mà phải cô đơn một đời không anh ...??!".



Thức trắng đêm thâu giữa mộng cuồng
Sáp dài nhĩu giọt, sáp sầu tuôn
Đối bóng trăng mơ ôm mộng tưởng
Nhớ người xa vắng chất u buồn

Ghi từng nỗi nhớ xuống trang thư
Gợi nỗi sầu vương lúc giã từ
Trăng hỡi gửi giùm về chốn ấy
Bao lời thương nhớ lẫn tâm tư

Thức suốt canh dài để nhớ ai
Một hình bóng ấy biệt non đoài
Tiếng nấc trong đêm hòa gió quyện
Tựa dòng sáp chảy, má hồng phai

Nửa mãnh trăng treo giữa ước mong
Anh ở chốn ấy biết gì không ...?
Rũ cánh tim mình em khẽ gọi
Cung thương, phím nhớ trỗi trong lòng ...!

Và có lẽ ... là cả trọn canh
Trong màn đêm, vạn vật yên lành
Mình em đối bóng, mộng tình gởi
Này hỡi người ơi ... em nhớ anh ..!

TLN 06/2012

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét