13 tháng 12, 2012

Chiều Mưa Phố Vắng


Tôi ngỡ hạ vẫn chưa về, thế mà những cơn mưa dai dẳng của San Jose kéo đến bất ngờ quá. Nắng cũng sợ nên đã lẩn trốn mất, chỉ đâu đó những giây phút ngắn ngủi trong ngày, trời bỗng nhiên tạnh, cảnh vật như nhảy múa và con người bớt trầm ngâm hơn.

Trong căn phòng nhỏ bé này, tôi đang gõ lóc cóc trên bàn phím, send vội những dòng tin nhắn cho bạn bè rồi nhả chậm chạm vài dòng tâm tư ướt đẫm theo tiếng mưa. Ngoài trời, một bản tình ca không mấy êm dịu vẫn đều đặn hát, mưa vẫn đều đặn rơi, lâu lâu những nốt nhạc bỗng dưng chuyển hướng theo một thể loại khác bởi những cơn mưa như càng nặng hạt và mạnh mẽ hơn. Đâu đây trên đầu, tiếng lộp bộp trên mái ngói lắm lúc khiến tôi cảm thấy sợ.

Phố vắng! Chiều thứ bảy thật buồn!
Mùa mưa đến thật rồi ư? Tôi đang tự hỏi như thế trong sự ngỡ ngàng. Mùa mưa đến thật hay chỉ là những cơn mưa chen ngang để xua đi cái nắng nóng của mùa hạ? Tôi vẫn chưa kịp cảm nhận được những ngày mới vào hạ, buồn và nhạt nhẽo với những cơn nắng tắt vội vàng, vẫn chưa muốn xa nhưng buổi tối mát mẻ rong chơi dưới những tán cây rợp bóng mát. Uh! thì đúng vậy nhưng mưa đến rồi, đến thật rồi, và... tôi hiểu.
Những cơn mưa đến vội như sợ lòng người khô cạn những yêu thương, sợ những cánh đồng không đủ nước, sợ hoa không đủ tươi hay sợ trái tim tôi quên lối về. Mưa thức tỉnh tôi, đưa tôi về lối nhỏ, một mình vắng bóng ai trên đường đời.
Phải chăng mưa mang tôi về với hoài niệm.
Đâu đây trong tiếng mưa tôi cảm nhận cái se lạnh của mùa Xuân đã qua.
Tôi nghe tiếng bước chân ai nhẹ nhàng.
Tôi nghe tiếng ai đang thì thầm, ấm áp.
Đâu đây trong tiếng mưa ánh mắt ai vội dõi theo một bóng hình.
Và đâu đây, tôi biết trái tim ai đang được sưởi ấm bằng yêu thương, ai khác một góc trái tim đang rướm máu, lạnh lẽo và cô độc, cần một bếp lửa hồng.
Tôi! Tôi ở đây! Và tôi sẽ sưởi ấm... cho trái tim tôi và những trái tim ai đang cần.
***
"Cơn gió nhẹ đưa lá vàng lìa xa tổ ấm, nhẹ nhàng bay và thả hồn về với lòng đất, tôi bước đi và tránh những chiếc lá. Mặc mưa rơi ướt tóc và vai tôi, mặc những giọt mưa lăn dài trên má ngỡ như những giọt nước mắt, tôi không khóc chỉ là nước mắt của trời rơi đúng má tôi thôi.

Con đường dài và rộng, bước chân tôi nhỏ bé và ngắn ngủi quá, thế nhưng tôi không bước nhanh hơn, dòng người vẫn đi, dòng đời vẫn chảy, thế sao tôi lại phải đi nhanh..."

Lần đâu tiên tôi không mong mùa mưa đến sớm. Tôi sợ, một chút xíu thôi, cơn mưa lạnh lẽo đưa gió len lỏi vào tim tôi. Sợ đôi bàn tay run run không tìm được hơi ấm. Sợ mưa rơi ướt đôi vai gầy. Sợ rằng tôi phải một mình trên những con đường đầy lá rụng, cô độc và khắc khoải. Sợ những cơn gió thổi tung mái tóc tôi. Sợ đôi chân lạc lõng không tìm được lối về. Và tôi sợ, không còn thấy bếp lửa ấm áp, yêu thương.
Nhưng...
... tôi biết, mưa đã về và những cơn lạnh sẽ đến.
Và tôi sẽ, một mình.
Để lặng nghe tiếng mưa hòa vang với tiếng gió.
Để lặng nghe tiếng xào xạc của lá khô trên đường.
Để cần đôi chân đủ vững đi một mình giữa dòng người lặng lẽ.
Để biết rằng trái đất vẫn còn ai đó như tôi.
Để thấy ấm áp với những cái nắm tay chưa tròn.
Để hiểu rằng, mùa đông rất lạnh.
Và đơn giản để tôi biết rằng, tôi vẫn sống và vẫn yêu cuộc đời này rất nhiều.
Tôi sẵn sàng đón nhận, tiếng mưa, tiếng gió và cả tiếng lòng... tôi chờ!
Ai đó đang được yêu thương hãy chia sẽ để thấy mình may mắn. Ai đó đang cô đơn hãy hiểu rằng; mùa đông nào mà chẳng lạnh và rồi lại chẳng có mùa xuân.


Còn tôi, tôi biết, tôi cũng có yêu thương!
Giọt mưa buồn rơi vào lòng nỗi vắng
Nhớ về Người lòng nhớ mãi khôn nguôi
Tình xa chưa, sao trống vắng, rã rời ???
Người vẫn đó cho tôi hoài mơ mộng

Mưa vẫn rơi theo từng cơn gió lộng
Chỉ mình tôi, tiếng nhè nhẹ mưa rơi
Dấu chân xưa như mờ xoá đi rồi
Vòng tay ấm ai dìu tôi chung bước???

Giọt mưa rơi nghe tim lòng đẫm ướt
Khóc vơi đầy bao tiếc nhớ thời gian
Mộng đang xây sao đã vội tan tành???
Giọt mưa mãi, tôi mơ tìm chút nắng

Chiều hôm nay, mình tôi trên phố vắng
Lòng u hoài cho mắt lệ vương cay
Mưa vẫn rơi gợi niềm nhớ đâu đây ???
Người còn nhớ hay quên rồi dĩ vãng ???

Mưa chiều nay mang từng cơn gió lạnh
Nắng vô tình nên chẳng ghé thăm tôi
Giọt mưa rơi hay nước mắt mặn môi
Tình đã đến mang chi niềm cay đắng ???

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét