13 tháng 12, 2012

Thu về trong nỗi nhớ ...

Sáng thức giấc nghe mùa Thu giăng lối
từng giọt buồn như nỗi nhớ riêng mang
Chiếc lá Thu úa vàng rơi xuống vội,
để giọt mưa thấm không chút ngỡ ngàng

Bên phòng vắng nhạc vang sầu như gọi
Thu đã về, thêm mùa nữa, lại Thu
Tiếng mưa buồn ngoài hiên như muốn nói
lại một mùa nức nở tiếng lá ru...

Tỉnh cơn mơ, sương mù dầy mây phủ
để trong lòng hình cũ gợi vang lên
Nhớ Thu nào trong mưa cùng nhau trú
mà Thu này sao ai nỡ lãng quên

Sáng mùa Thu chợt tên ai nhớ lại
kỉ niệm nào in trãi một thời yêu
Sáng Thu buồn để ngàn năm nhớ mãi
Thu lại về...cho nhung nhớ thêm nhiều...!!

***( Thơ L.A.D 09-13-2012 )***

Thế là mùa Thu không hẹn lại về. Mùa Thu yêu đương lãng mạng như trải mình dưới gót giầy thiếu nữ. Em ơ hờ bước qua...
Mùa Thu ơi ...! Da diết nhớ một ngày xưa cũ. Vẫn còn đây con đường nhỏ, vẫn còn đầy những  chiếc lá thu vàng rơi rụng trải đầy trên thảm cỏ ... anh đã từng đến và từng đi qua.

Ngày ấy, anh đã đến trong đời em, mang theo hơi ấm mùa Thu lãng mạng cùng niềm vui lấp lánh. Tại mùa Thu yêu đương hay tại ánh mắt anh đã làm em bối rối ...? Hay tại chút cơn mưa chiều gửi lại... để làm ta đến được gần nhau ...? Em thấy mình như nàng Lọ Lem đi hài thêu bằng cỏ, bước lên bảy sắc cầu vồng óng ánh hương hoa...
Anh đã nói những gì với em, em không còn nhớ nữa, em chỉ biết rằng mình đang run rẩy trước anh. Anh đã đọc được những gì trong ánh mắt em, nỗi buồn của một người con gái xa gia đình và xa cách quê hương. Ðừng trách em...! Em chưa hiểu được mình, em đâu hay anh cũng là người giống em đến thế. Hơi ấm mùa Thu, ánh mắt anh... hay cùng chung cảnh ngộ, em thấy mình đồng cảm với anh.

Một mùa Thu trầm lắng ngọt ngào trải dài trong nỗi nhớ. Có lẽ em đang trở thành người thiếu nữ trưởng thành thật rồi sao ...? Anh vẫn đến cùng em trong mùa thu ấy, dù chỉ đến để nhìn em, để coi em làm việc và trở về im lặng. Có anh, căn phòng nhỏ nhà em bừng sáng. Vắng anh, em lười biếng làm việc. Vâng ...! Anh đã dạy em biết bao điều mà em chưa hiểu. Em không còn trách cứ ai đâu, em không còn ích kỷ nhỏ nhen. Em thích làm thơ hơn, em thích làm việc hơn, em thích đem những thành công về khoe anh như ngày nhỏ em thường khoe với Mẹ. Nhưng... chỉ nỗi nhớ anh là không giống nỗi nhớ Mẹ bao giờ. Em cứ băn khoăn tự hỏi với lòng mình, tại sao anh lại gần gũi em đến thế ...?

Biết em rất yêu thơ, anh thường làm thơ và viết cho em những bài thơ anh thích, những bài thơ về tình yêu của biển và đất. Anh thường bảo em rằng: "Em đừng bao giờ quên tình yêu của biển và đất. Ðất chắt chiu gom góp biển cho đầy, biển xô sóng vào bờ để muôn đời trăn trở". Tình yêu đó đẹp quá phải không anh ...? Và em luôn tin trân trọng vào tình yêu ấy, tin vào tất cả những điều anh vẫn nói cùng em.

Anh thường bảo em là cô bé Lọ Lem bướng bỉnh, cứng đầu. Làm sao anh biết những điều anh nói đã đi vào giấc ngủ của em. Em thấy mình thật dại khờ, nông nổi trước anh. Em thương những cơn mưa mùa Thu vẫn làm anh ướt áo. Em thương ngọn gió lang thang từng đêm ngoài ô cửa. Từ bao giờ em lại có thể thương những điều nhỏ nhoi đến thế, những điều mà trước đây em không bao giờ để ý, không bao giờ nghĩ suy.

Thời gian vẫn trôi qua... Em đã thật sự trở thành người lớn, biết yêu thương, căm ghét và nhạy cảm với chính mình. Mùa Thu dù có qua đi, cỏ non dù có tàn úa, con đường nhỏ ngày xưa vẫn còn đó vẫn ngại ngần trước cơn mưa chợt đến. Nhưng anh không còn đến nữa... Ðã bao lần em day dứt với mình: Tại sao anh lại ra đi như thế, ra đi mà không nói một lời với em, chỉ có ánh mắt chia tay cứ nhìn em đăm đắm ...! Em có lỗi gì ư ...? Hay tại bởi mùa Thu yêu thương ngày xưa không còn nữa ...? Có phải trong mắt anh, em chỉ là cô bé con không bao giờ trở thành người lớn. Em không thể trách anh, cũng không thể trách mình, chỉ nuối tiếc mùa Thu xưa.

Bao năm lặng lẽ đi qua. Em hiểu điều gì đã đến với em và em đã đánh mất điều gì không giữ nổi. Mùa Thu lại trở về, mùa Thu không bao giờ úa tàn vĩnh viễn. Mỗi năm có một lần, mùa Thu lại đến với em, chỉ có anh là không bao giờ trở về cùng em nữa. Bảy sắc cầu vòng ngày xưa đã tắt, nàng Lọ Lem xưa đã hóa thành thiếu nữ chông chênh suốt những chặn đường. Biết tìm đâu thế giới thần tiên mà anh đã mang đến cho em trong mùa Thu ấy. Chỉ còn quanh em là một trời nhung nhớ, xót xa. Ước gì đôi hài cỏ kia có thể đưa em về với ngày xưa cũ, nơi ấy có anh, có hương đêm mùa Thu yêu thương, ấm áp.


Em lang thang trong mùa Thu hờ hững, nghe lòng mình rét mướt, cô đơn trong mưa. Sao anh không trở về... để tìm lại cho em những ước mơ đã vỡ òa trên lá vàng rơi, những ước mơ lóng lánh nỗi buồn của giọt nước mắt trong đêm ...???...

Thu về... mây tản cuối trời
Bâng khuâng nhìn xác lá rơi khắp vườn
Xạc xào... theo bước chân buông
Chiều tàn vạt nắng vắt tường dần phai
Tay thờ thẫn... nhặt lá rơi
Tâm tư vời vợi... nhớ về Thu xưa
Bước chiều lối nhỏ đón đưa
Lá me chao nhẹ đáp bờ vai nghiêng
Bao năm rồi cố tìm quên
Nhưng sao vẫn nhớ... mỗi khi Thu về...!!!

Cindy Thúy Loan Nguyễn 09-2012

4 nhận xét :

  1. TL ơi tìm được nhà bạn rồi ...!

    Trả lờiXóa
  2. Đang buồn và còn nhiều bỡ ngỡ trong blog mới, thấy bạn thân qua thăm TL thiệt mừng. Chúc bạn những ngày cuối tuần được nhiều niềm vui bình yên nha.

    Trả lờiXóa
  3. Thu buồn, thấm đẩm yêu thương
    Thu xa...trên lối vấn vương tơ lòng
    Lá rơi, nhẹ xuống vai gầy
    Sợ lay nổi nhớ, giọt sầu lại rơi...

    Một ngày mới Vui hơn TL nhá.

    Trả lờiXóa
  4. Thu lại về...
    Da diết quá thu ơi!
    Dưới anh trăng thu
    ta ngồi bên cửa sổ
    Đếm lá me rơi...
    như đếm từng nỗi nhớ!...
    Bâng khuâng bóng nhạn cuối trời
    ...
    Chiều thu chầm chậm mưa rơi...
    Lòng ai tan nát... tả tơi nỗi buồn?...
    .
    Anh qua thăm em - đồng cảm và chia sẻ cùng em
    Chúc em buổi tối bình an và đong đầy yêu thương em nhé!...

    Trả lờiXóa