Mưa rơi ... mưa rơi đầy
Đường về ướt bờ vai
Nhớ người lòng thổn thức
Tình buồn chẳng phôi phai
Từng giọt vỡ trên môi
Sầu dâng nỗi bồi hồi
Gió ơi xin đừng thổi
Lạnh lùng bước chân côi
Đường về ướt bờ vai
Nhớ người lòng thổn thức
Tình buồn chẳng phôi phai
Từng giọt vỡ trên môi
Sầu dâng nỗi bồi hồi
Gió ơi xin đừng thổi
Lạnh lùng bước chân côi
Đã bao lần không nhớ
Con đường này em đi
Từng cơn mưa kỷ niệm
Lệ tình mãi đong mi
Đã bao lần tự nhủ
Rằng quên hãy quên thôi
Cuộc tình xa vời vợi
Biệt ly lỡ làng rồi
Đã bao lần em khóc
Khi nhìn giọt mưa sa
Hồn đau từng nhịp vỡ
Âm thầm thời gian qua
Mưa rơi trắng không gian
Mờ khuất lối thiên đàng
Tình ai hoài vương vấn
Yêu người mãi riêng mang
Mưa rơi buốt cuộc tình
Theo dòng trôi lênh đênh
Em như thuyền lạc bến
Về đâu giữa mông mênh
Đã bao lần em nhớ
Và bao lần gọi tên
Trái tim nào rơi xuống
Giữa cõi đời lặng yên...
![](https://lh3.googleusercontent.com/blogger_img_proxy/AEn0k_sKiNnAXMbIGyupIUuGFY_ljEVwzHdEZ3AAMvA5ub-No09z2JUy0CYtQ6-RWH8r2BLGWB753X1DiL2XB3djtAW6etWfcRjMMcieJFb0chV_Hfpdr81w6ir1uCk=s0-d)
Những hạt mưa sa nhỏ xuống đời
Lạc vào trong mắt biếc chơi vơi
Hạt nào em khóc tình dang dở
Còn hạt nào về lại bể khơi
Ai bảo em mang phận má hồng
Soi gương tìm bóng lúc hoàng hôn
Bờ vai xa quá làm sao dựa
Cho lệ đêm trường ướt gối bông
Em đếm mưa rơi sợi vắn dài
Mưa từ muôn kiếp đợi chờ ai
Nương theo giòng nước vào trong mắt
Nhỏ xuống duyên phần khóc đổi thay
Hạt mưa từ một chốn hoang vu
Rong ruổi về thăm chạm mặt hồ
Vòng nước loang xa rồi phẳng lặng
Như tình tan biến cõi hư vô
Tình đã hư hao đã nhạt mầu
Mà lòng chưa thoát khỏi cơn đau
Vì đầu còn đội nhiều mây xám
Nên mắt vẫn còn nhỏ hạt ngâu
![](https://lh3.googleusercontent.com/blogger_img_proxy/AEn0k_uEnuO9Rsg1-NC-FQazOWY9d9rkLN92zaV7XIdcf_BDTiUAABVNr9PmdlPfGeaOMDK5H3AnqUgGF_S4uamoWA8wRTlS1O6N9CBlVoXDxF4N5lV2RrU4HLmPwaM=s0-d)
Có phải mưa là nước mắt trời
Buồn cho nhân thế khóc đầy vơi
Hay là mưa đến từ trong mắt
An ủi tình em, tiễn một người
Em khóc cho dư lệ cạn nguồn
Cho đời đau khổ chết đau thương
Nhưng vì nước mắt trời chưa ngớt
Nên lệ tình còn ngập bến Tương !
Em nhớ thương gì ánh mắt kia
Mà nhìn bọt nước vỡ chiều mưa
Phải chăng hình bóng xa vời vợi
Giòng lệ tương tư có nhạt nhòa
(...Em sợ lắm một cánh hoa rơi ...!)
Mờ khuất lối thiên đàng
Tình ai hoài vương vấn
Yêu người mãi riêng mang
Mưa rơi buốt cuộc tình
Theo dòng trôi lênh đênh
Em như thuyền lạc bến
Về đâu giữa mông mênh
Đã bao lần em nhớ
Và bao lần gọi tên
Trái tim nào rơi xuống
Giữa cõi đời lặng yên...
Những hạt mưa sa nhỏ xuống đời
Lạc vào trong mắt biếc chơi vơi
Hạt nào em khóc tình dang dở
Còn hạt nào về lại bể khơi
Ai bảo em mang phận má hồng
Soi gương tìm bóng lúc hoàng hôn
Bờ vai xa quá làm sao dựa
Cho lệ đêm trường ướt gối bông
Em đếm mưa rơi sợi vắn dài
Mưa từ muôn kiếp đợi chờ ai
Nương theo giòng nước vào trong mắt
Nhỏ xuống duyên phần khóc đổi thay
Hạt mưa từ một chốn hoang vu
Rong ruổi về thăm chạm mặt hồ
Vòng nước loang xa rồi phẳng lặng
Như tình tan biến cõi hư vô
Tình đã hư hao đã nhạt mầu
Mà lòng chưa thoát khỏi cơn đau
Vì đầu còn đội nhiều mây xám
Nên mắt vẫn còn nhỏ hạt ngâu
Có phải mưa là nước mắt trời
Buồn cho nhân thế khóc đầy vơi
Hay là mưa đến từ trong mắt
An ủi tình em, tiễn một người
Em khóc cho dư lệ cạn nguồn
Cho đời đau khổ chết đau thương
Nhưng vì nước mắt trời chưa ngớt
Nên lệ tình còn ngập bến Tương !
Em nhớ thương gì ánh mắt kia
Mà nhìn bọt nước vỡ chiều mưa
Phải chăng hình bóng xa vời vợi
Giòng lệ tương tư có nhạt nhòa
(...Em sợ lắm một cánh hoa rơi ...!)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét