17 tháng 2, 2013

Khoảng Lặng... Một Giấc Mơ ...

Nếu thời gian có thể quay trở lại 6 năm về trước thì có lẽ tôi vẫn gặp anh. Nếu thời gian có thể quay trở lại ngày Valentine 5 năm trước, có lẽ tôi vẫn đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng ấy cùng với lời yêu của anh vì tôi đã mến anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Kể từ ngày đó một mối tình tuyệt đẹp nhưng cũng đầy nước mắt đã bắt đầu.
Anh là một người điển trai, thông minh, lãng mạng... có nụ cười và giọng nói thật đặc biệt. Có lẽ nụ cười, ánh mắt ấy sẽ theo tôi suốt quãng đời còn lại. Tôi thích được nghe anh nói chuyện vì giọng nói ấy khiến trái tim tôi ấm áp, thổn thức. Tôi chẳng nhớ tôi đã nghe được bao nhiêu câu chuyện anh kể: chuyện công việc, chuyện gia đình, chuyện bạn bè, những câu chuyện tình vu vơ... Và cả những bài thơ tình tôi đã nghe anh đọc lại rất nhiều lần.

Ngày ấy, tôi – cô sinh viên mới ra trường - biết thế nào là thích và yêu một người. Tôi nhớ lần đầu tiên nhận lời mời đi chơi với anh, như một đứa trẻ - tôi vui mừng chuẩn bị từ chiều. Hôm đó là ngày lễ hội Giáng Sinh  được tổ chức tại thành phố New York , tôi cùng anh hòa vào dòng người đi ngắm những đội múa ca hát diễn hành trên đường phố, trời lạnh – tôi đã mong bàn tay ấy nắm lấy bàn tay tôi đang run lên vì lạnh biết bao nhiêu. Chúng tôi cùng đi bên nhau trong tiết trời se lạnh của mùa đông và thỉnh thoảng đôi bàn tay ấy vô tình chạm nhau, đôi mắt nhìn nhau không nói nên lời. Từ giây phút đó tôi biết, anh là một nửa mà bao lâu nay tôi kiếm tìm.

Noel năm ấy – có lẽ đó là đêm Noel đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi được ở bên cạnh anh, cùng anh đi dạo phố. Tôi còn nhớ, hôm đó tôi đã đợi anh rất lâu và trái tim loạn nhịp khi thấy anh đứng ở trước cổng chờ. Tôi sẽ đặt tên cho Noel năm ấy là “đôi bàn tay ấm áp”. Tôi mong sao bàn tay ấy sẽ nắm chặt lấy bàn tay của tôi cùng chung bước trên đường đời. Có lẽ thời gian quen quá ngắn ngủi nhưng tôi yêu anh chân thành và trong sáng.

Thời gian cứ trôi, hàng ngày anh đi làm còn tôi đi thực tập trong công việc và mỗi tối là những SMS hỏi thăm, quan tâm và chứa đựng một tình cảm đang hình thành. Tôi biết trái tim tôi đã thuộc về anh, tôi mong lắm lời yêu của anh. Rồi ngày đó cũng đến, ngày thật đặc biệt. Mùa đông se lạnh, cần lắm hơi ấm... anh đưa tôi tới hành lang bên cạnh thần tượng nữ hoàng tự do mà không phải là những quán cafe quen thuộc. Những đôi tình nhân đang bên nhau, cô gái tựa đầu lên đôi vai của chàng trai... Tôi bên anh mà thấy trái tim sao loạn nhịp, hôm ấy tôi không nói nhiều như mọi khi, tôi ngượng ngùng bên anh và bỗng bắt gặp ánh mắt yêu thương ấy. Anh ôm tôi vào lòng: “Em là bạn gái của anh nhé..?” và rồi thật nhẹ nhàng anh trao tôi nụ hôn nồng thắm. Đến tận bây giờ, đã gần 5 năm trôi qua nhưng cảm giác đó vẫn mãi trong tôi, một tình yêu - hạnh phúc ngập tràn.


Chúng tôi yêu nhau – tình yêu chân thành và trong sáng, mùa đông năm ấy tôi như một chú gấu bông nhỏ nhắn, được anh ôm vào lòng rồi nhéo mũi và thì thầm vào tai “Anh yêu em”. Tôi nghĩ rằng mình là người con gái hạnh phúc nhất khi được anh yêu thương và chăm sóc chu đáo như vậy. Anh đã ở bên cạnh tôi, cùng tôi vượt qua những khó khăn, vấp ngã trong cuộc sống, đã động viên an ủi tôi những khi tôi gặp trắc trở trong công việc. Có anh bên cạnh, tôi không mơ đến một giấc mơ hạnh phúc và bình yên hơn thế nữa ...!

Mỗi sáng thức giấc, tôi lại nhận được SMS của anh và lần nào tôi cũng biết trước nội dung: “Hello Good Morning! Em đã ngủ dậy chưa ...? Trời hôm nay lạnh lắm đó, em đi thực tập nhớ mặc áo ấm và quàng khăn vào nhé. Yêu em nhiều.” Ngày qua ngày, tôi hạnh phúc khi được bên anh, cùng anh sẻ chia những buồn vui trong cuộc sống, tôi cố gắng rất nhiều để tình yêu này là tình cuối trong đời. Cũng như chuyện tình yêu của mọi người, chúng tôi cũng giận hờn và có những lúc không hiểu nhau. Những lúc như thế, anh luôn là người nhường nhịn và làm lành trước, tôi lại nũng nịu và ở tròng vòng tay ấm áp của anh.

Tôi biết tôi đã và đang yêu anh rất nhiều, tôi nâng niu vun vén tình yêu ấy để ngày không xa một gia đình hạnh phúc có tôi và anh cùng với tiếng nô đùa của trẻ nhỏ. Tôi đã từng mơ về một gia đình tràn ngập yêu thương, tôi sẽ là người vợ ngoan hiền của anh. Nhưng đó chỉ là những ước mơ, những ước mơ không bao giờ thành hiện thực cho dù tôi có cố gắng đến mức nào nữa.

Rồi một ngày thay đổi công việc làm ăn, anh đã rời xa tôi và lãng quên, để lại trong tôi những hoài nghi. “Tại sao mọi chuyện lại như thế này hả anh ...? Em biết... anh còn yêu em nhiều lắm mà ...? Tại sao anh không bảo vệ tình yêu của chúng mình ...?”. Ngày nào cũng thế, trong đầu tôi lúc nào cũng có những câu hỏi mà tôi biết chắc cho dù tôi có đi tìm kiếm câu trả lời thì cả cuộc đời này tôi cũng không có câu trả lời. Anh đã từng nói: “Anh yêu em rất nhiều, em và anh mình cần có nhau bên cuộc sống này”. Đến tận bây giờ câu nói đó vẫn trong tâm trí của tôi, có nhiều khi tôi không hiểu và hoài nghi tại sao hai ta sao không thể ở bên nhau. Phải chăng anh không yêu tôi thật lòng, anh không cần tôi, có như vậy anh mới chấp nhận quên tôi ...? Tại sao anh không tin vào những tình cảm yêu thương giữa anh và tôi trong những thời gian ở bên nhau ...? Tại sao và tại sao ...


Đã có một thời gian dài tôi lang thang, rong ruổi trên những con phố nơi có những kỷ niệm của tôi và anh chỉ để mong được nhìn thấy anh, nhìn thấy nụ cười quen thuộc ngày nào. Tôi thấy tim nhói đau, cảm giác buồn tủi, trách móc xen lẫn trong những suy nghĩ ...Có nhiều khi nhớ anh thật nhiều, da diết, chỉ mong sao thấy anh và đến bên anh ôm anh thật chặt cho thỏa lòng nhớ mong. Nhưng mãi mãi tôi không thể làm được điều đó, anh đã mãi xa tôi....

Hôm nay ngày Valentine, một mình... tôi ngồi -- coi lại cuốn phim "Thần Thoại", một cuộc tình không quên 2000 năm, một cô gái tên Ngọc Thấu ở trong cổ mộ 2000 năm để chờ người mình yêu đến... thật buồn khi gặp nhau nhưng cũng không thể ở gần nhau... buồn quá... một lần nữa tôi đã rơi nước mắt cho người và cho chính tôi ...

Em vẫn là em tình vẫn đầy
Vẫn còn mộng mị vẫn mê say
Vẫn hồn phiêu lãng ngoài sân vắng
Đợi nắng về tô sáng mắt ai

Em vẫn là em vẫn đợi chờ
Vẫn gom nhung nhớ dệt thành thơ
Vẫn ngồi khung cửa nhìn mưa đổ
Đếm những giọt sầu ngập lối mơ

Em vẫn là em vóc liễu gầy
Vẫn còn ngập ngượng vẫn thơ ngây
Vẫn thầm thì nhắn cùng cơn gió
Xin gọi mây về phủ tóc bay

Em vẫn là em chốn tịch liêu
Vẫn buồn ngây ngất biết bao chiều
Vẫn e lá rụng sầu cành mộng
Hụt hẫng đêm dài bởi tại yêu

Em vẫn là em vẫn nhớ người
Vẫn còn hoài tưởng những năm qua
Vẫn chờ sao rụng canh khuya vắng
Để kết dây tình gởi nơi xa ... 


TLN 02/14/2013


2 nhận xét :

  1. Em vẫn là em dáng thu xưa
    Có chăng mắt biếc thấm u sầu
    Cho dù đông giá về luôn mãi
    Em vẫn yêu anh, vẫn đợi chờ
    ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em vẫn là em như thuở nào anh đến
      Vẫn môi xinh vẫn khoé mắt dịu dàng
      Ai bâng khuâng
      Ai trao câu hò hẹn
      Nắng trên cành vẫn toả ấm miên man ...

      Xóa