Có lẽ
nào... gió hờn mây gió, gió giận
Nhìn mưa cười... cho bão nổi phong ba
Và như thế... hai nhánh đời, lận đận
Tôi và anh mãi như thế... lạ, xa ...!
Có lẽ nào... mình, "người dưng nước lã"
Nửa buông tay, nửa kéo lại cho gần
Và như thế... dòng đời trôi vội vã
Đứng lại nhìn, vẫn chưa hết phân vân...
Có lẽ nào... thơ thêm phần thương, nhớ
Mới hay rằng bến đợi hẳn còn mơ
Và như thế... tên ai hoài in rõ
Trên dòng thơ, trên nét chữ: Đợi Chờ
Có lẽ nào... buồn vui trong câu nói
Người trách người, người giận buổi hôm qua
Và như thế... với tay, tay không tới
Đành nhìn người hạnh phúc với người ta
Nhìn mưa cười... cho bão nổi phong ba
Và như thế... hai nhánh đời, lận đận
Tôi và anh mãi như thế... lạ, xa ...!
Có lẽ nào... mình, "người dưng nước lã"
Nửa buông tay, nửa kéo lại cho gần
Và như thế... dòng đời trôi vội vã
Đứng lại nhìn, vẫn chưa hết phân vân...
Có lẽ nào... thơ thêm phần thương, nhớ
Mới hay rằng bến đợi hẳn còn mơ
Và như thế... tên ai hoài in rõ
Trên dòng thơ, trên nét chữ: Đợi Chờ
Có lẽ nào... buồn vui trong câu nói
Người trách người, người giận buổi hôm qua
Và như thế... với tay, tay không tới
Đành nhìn người hạnh phúc với người ta
Có lẽ nào... đời là đêm, không
nắng
Thơ lạc vần, từng-từng mảnh... vỡ tung ...
Người ở cùng ta, ta đâu biết
Trả lờiXóaNgười đi rồi, ta tiếc nuối trông theo
Có lẽ nào cứ mãi vậy không... sao ?
Có lẽ em mong thu hãy xa
XóaCho khô mắt lệ khỏi phai nhòa
Cho xuân còn giữ bên thềm vắng
Cho mãi vẫn còn một dáng hoa ...!
Có lẽ nhìn thu thêm nhớ anh
Nên mờ sương khói giữa trời xanh
Nên mưa chợt lạnh như đông đến
Nên khóc vì đâu lá bỏ cành ...!?
Sao em cứ mãi mong thu xa
Trả lờiXóaThu xa, lại nhớ biết đâu tìm ?
Nếu vì mắt lệ, thôi... rơi lá
Để mất ngàn thu, thêm ... xót xa.